Thứ Ba tuần Bát Nhật Phục sinh
Lời Chúa:
Ga 20,11-18
11Bà Maria Mácđala đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13Thiên thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc?" Bà thưa: "Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!" 14Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giêsu đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giêsu. 15Đức
Giêsu nói với bà: "Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?" Bà Maria tưởng là
người làm vườn, liền nói: "Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin
nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về." 16Đức Giêsu gọi bà: "Maria! " Bà quay lại và nói bằng tiếng Hípri: "Rápbuni!" (nghĩa là "Lạy Thầy"). 17Đức
Giêsu bảo: "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha.
Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: "Thầy lên cùng Cha của Thầy,
cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa
của anh em". 18Bà Maria Mácđala đi báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa," và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
Bà Maria Mácđala đi báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa," và bà kể lại những điều Người đã nói với bà (Ga 20,18)
Suy niệm:
Việc Chúa Giêsu Phục sinh đã biến đổi hẳn
ý nghĩa và tình cảm của con người; bà Maria Mađalêna chính là đại diện;
trước cái chết: nếu không tin việc Phục sinh, chúng ta đau buồn than
khóc trước cái chết của một người thân và tiếc nuối đi tìm thân xác họ,
khi đã có niềm tin Phục sinh, chúng ta sẽ không còn than khóc và sẽ
không tìm người sống nơi kẻ chết nữa.
Bà De Gaulle cho gọi một nhân viên mai táng đến bảo tìm nơi an nghỉ cuối cùng cho người chồng đã quá cố. Người này thân hành trở bà đến sườn đồi, trước mặt là một thung lũng tuyệt đẹp. Ông nói: “Đây là nơi an nghỉ rất xứng đáng với người chồng vĩ đại của bà, và cũng chỉ tốn 200.000 francs.” Trong lúc bà còn đang phân vân, ông ta nói tiếp: “Ông nhà thật xứng đáng hưởng sự ưu đãi đó”. Bà đáp: “Nhưng ông ấy chỉ cần 3 ngày thôi mà!”
Tình cảm của bà đối với Chúa Giêsu rất đậm đà: Khi không thấy xác Chúa Giêsu, bà khóc và cả thế giới này không còn ý nghĩa gì đối với bà nữa: bà không tìm gì khác ngoài xác của Chúa Giêsu, không nhận ra ai khác (các thiên thần, chính Chúa Giêsu mà bà tưởng là người giữ vườn). Khi Chúa gọi tên, bà nhận ra Chúa, sau đó vui mừng chạy đi báo cho mọi người. Tóm lại, đối với Maria Chúa Giêsu là tất cả, mất Chúa Giêsu cả thế giới như sụp đổ, gặp lại Chúa là gặp lại niềm vui.
Dù Maria không còn thấy gì và không còn nhận ra ai nữa cả, nhưng Chúa Giêsu gọi tên bà thì tất cả bừng sáng trở lại. “Ta biết các chiên Ta… các chiên Ta biết Ta …” Chúa cũng biết đích danh mỗi người chúng ta và gọi đúng tên chúng ta. Phần chúng ta có nhận biết Ngài không?
Chúa Giêsu đã hỏi Maria: “Tại sao con khóc?” và từ đó bà đã biến nỗi buồn của bà thành niềm vui. Nỗi buồn nào đang khiến tôi phải khóc thầm? Hãy dâng cho Chúa và xin Ngài hãy biến nó thành niềm vui.
“Đức Giêsu gọi bà: “Maria” bà quay lại và nói: “Rapbuni” nghĩa là lạy Thầy.” Đức Giêsu bảo: “Thôi đừng giữ Thầy lại… nhưnhg hãy đi gặp anh em Thầy.”
Tại sao Maria nhận ra người gọi mình chính là Thầy? Điều này chứng tỏ lòng yêu mến, mối thân tình giữa Thầy và trò. Cuộc sống đời thường Chúa cũng đã gọi tôi biết bao nhiêu lần qua những dấu chỉ của thời đại, qua những biến cố thăng trầm trong cuộc sống, qua những người thân, qua tiếng nói lương tâm. Chẳng biết được mấy lần tôi đủ nhạy bén để nhận ra lời Chúa gọi nhẹ nhàng và êm ái. Nhận ra rồi không biết tôi có dám dấn thân nhập cuộc, rao giảng tin mừng bằng chính kinh nghiệm sống của mình với Chúa Phục sinh.
Bà De Gaulle cho gọi một nhân viên mai táng đến bảo tìm nơi an nghỉ cuối cùng cho người chồng đã quá cố. Người này thân hành trở bà đến sườn đồi, trước mặt là một thung lũng tuyệt đẹp. Ông nói: “Đây là nơi an nghỉ rất xứng đáng với người chồng vĩ đại của bà, và cũng chỉ tốn 200.000 francs.” Trong lúc bà còn đang phân vân, ông ta nói tiếp: “Ông nhà thật xứng đáng hưởng sự ưu đãi đó”. Bà đáp: “Nhưng ông ấy chỉ cần 3 ngày thôi mà!”
Tình cảm của bà đối với Chúa Giêsu rất đậm đà: Khi không thấy xác Chúa Giêsu, bà khóc và cả thế giới này không còn ý nghĩa gì đối với bà nữa: bà không tìm gì khác ngoài xác của Chúa Giêsu, không nhận ra ai khác (các thiên thần, chính Chúa Giêsu mà bà tưởng là người giữ vườn). Khi Chúa gọi tên, bà nhận ra Chúa, sau đó vui mừng chạy đi báo cho mọi người. Tóm lại, đối với Maria Chúa Giêsu là tất cả, mất Chúa Giêsu cả thế giới như sụp đổ, gặp lại Chúa là gặp lại niềm vui.
Dù Maria không còn thấy gì và không còn nhận ra ai nữa cả, nhưng Chúa Giêsu gọi tên bà thì tất cả bừng sáng trở lại. “Ta biết các chiên Ta… các chiên Ta biết Ta …” Chúa cũng biết đích danh mỗi người chúng ta và gọi đúng tên chúng ta. Phần chúng ta có nhận biết Ngài không?
Chúa Giêsu đã hỏi Maria: “Tại sao con khóc?” và từ đó bà đã biến nỗi buồn của bà thành niềm vui. Nỗi buồn nào đang khiến tôi phải khóc thầm? Hãy dâng cho Chúa và xin Ngài hãy biến nó thành niềm vui.
“Đức Giêsu gọi bà: “Maria” bà quay lại và nói: “Rapbuni” nghĩa là lạy Thầy.” Đức Giêsu bảo: “Thôi đừng giữ Thầy lại… nhưnhg hãy đi gặp anh em Thầy.”
Tại sao Maria nhận ra người gọi mình chính là Thầy? Điều này chứng tỏ lòng yêu mến, mối thân tình giữa Thầy và trò. Cuộc sống đời thường Chúa cũng đã gọi tôi biết bao nhiêu lần qua những dấu chỉ của thời đại, qua những biến cố thăng trầm trong cuộc sống, qua những người thân, qua tiếng nói lương tâm. Chẳng biết được mấy lần tôi đủ nhạy bén để nhận ra lời Chúa gọi nhẹ nhàng và êm ái. Nhận ra rồi không biết tôi có dám dấn thân nhập cuộc, rao giảng tin mừng bằng chính kinh nghiệm sống của mình với Chúa Phục sinh.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, giữa thế giới đầy bận rộn và
náo nhiện này, xin cho chúng con biết lắng tai nghe tiếng Chúa. Xin hãy
mở rộng đôi tay còn khép kín của chúng con, để chúng con mau mắn thi
hành sứ điệp Chúa gởi đến cho chúng con trong cuộc sống hằng ngày. Amen.
nguồn tin: tgpsaigon.net
nguồn tin: tgpsaigon.net
0 Nhận xét
Đăng nhận xét